Cô gái vào đại học hàng đầu về kỹ thuật của Hoa Kỳ với bài luận về robot lau nhà
Valentine thứ 17…
Ngồi nhà một mình xem The Big Bang Theory. Kết quả ED2 ư? Kệ, đằng nào cũng trượt. Xong đến khoảng 9h mới miễn cưỡng mở portal ra xem kết quả.
“Congratulation…”
Mình mắt chữ o mồm chữ a: “Thế quái nào mà đỗ nhỉ?”. Mình lại dụi mắt đọc lại cả thư cho chắc. Đỗ thật rồi. Mình bắt đầu thông báo bố mẹ, thông báo chị Hoa. Mặt thì cười tươi toe toét nhưng bụng thì tiếc hùi hụi vì đã trót nộp 160$ cho ETS để thi TOEFL cuối tháng 2…
Tháng 6 năm 2013…
Được bà chị kết nghĩa giới thiệu, mình tung tăng đi học Summit. Lúc trước khi đi học thì mình tự tin nghĩ rằng hồ sơ không hơn thì cũng không kém Bill Gates. Số là hoạt động mình được gọi là ổn, lãnh đạo kinh doanh hay kĩ thuật đều đủ cả. Cho nên khi bắt đầu viết bài luận chính thì cũng hào hứng lắm (tại có nhiều thứ để viết). Sau khoảng 1-2 tiếng ngồi ngắm cái màn hình máy tính cuối cùng cho ra được cái sản phẩm. Càng đọc càng thấy bài mình hay, nhiều ý nghĩa nên chắc mẩm cái bài luận này thể nào cũng thành huyền thoại phải được bàn tán đến mấy khóa SEMU sau mới gọi là ít.
Và nó trở thành huyền thoại thật. Cả nhóm (lớp được chia thành nhóm nhận xét bài cho nhau) sau khi đọc xong thì ai nấy đều ngồi cười. Mãi sau khi chị Linh giải thích xong mình mới hiểu: bài mình đã sử dụng quá nhiều biện pháp “phóng đại”, chỉ từ mỗi việc “đi bộ ngao du” mà mình viết cứ như đấu tranh tư tưởng ghê lắm. Thế là từ đấy mình nổi tiếng khắp SEMU với khả năng chém gió thành bão, đi đâu ai cũng biết.
Khổ nỗi là sau cái bài học nhớ đời ấy, mình vẫn tiếp tục sản xuất ra những bài luận khiến chị Hoa, chị Linh và Myo phải kêu trời. Sau khi kết thúc chủ đề “đấu tranh tư tưởng”, mình chuyển sang viết những bài không ai hiểu nổi. Mặc dù mình cứng đầu, nhưng các anh chị vẫn kiên trì chỉ cho mình những chỗ mình chém gió quá tay hay những lỗ hổng trong những bài luận của mình. Ngoài ra, các anh chị còn hỏi nhiều câu hỏi gợi mở để bắt mình suy nghĩ về bản thân và những gì mình mong muốn.
Trải qua khoảng hai tháng như vậy, cái đầu mình bắt đầu sáng ra. Mặc dù mình thích làm rất nhiều thứ, nhưng mình nhận ra rằng chỉ có một thứ mà mình đam mê: kĩ thuật máy tính. Được truyền cảm hứng từ phát hiện đó, mình viết bài luận về một trong những robot đầu tiên của mình – robot lau nhà. Từ đó quá trình viết bài luận của mình nhẹ nhàng như giải toán cho bọn nhóc tiểu học, chẳng bù cho lũ bạn phải lăn lộn khổ sở như đánh nhau với quỷ ba đầu. Với sự giúp đỡ của các anh chị, sau khi thêm bớt và chỉnh sửa bài luận của mình, thành phẩm cuối cùng cũng đã ra lò. Nhìn vào bài luận cứ như nhìn vào bản thân mình trong gương vậy. Nhờ quá trình viết luận với những câu hỏi gợi mở và nhận xét chi tiết của các anh chị tại Summit, mình không chỉ viết được một bài luận chính như ý mà còn khám phá được con người thật của mình.
Tháng 10…
Mùa apply đến. Mình bận túi bụi với một đống giấy tờ và hồ sơ tài chính cần hoàn thành. Chị Hoa, chị Linh và Myo phải túc trực 24/24 để chữa luận và trả lời câu hỏi của bọn mình. Trong thời điểm nước sôi lửa bỏng, thi thoảng chị Hoa vẫn khủng bố à nhầm củng cố tinh thần cho bọn mình bằng cách post ảnh ăn chơi của SEMU khóa trước để tạo động lực cho bọn mình cố gắng.
Tháng 12…
Bị trường ED1 reject thẳng cẳng. Sau khoảng 1 phút ngồi đọc cái tin reject, tự nhiên lại thấy khí thế bừng bừng như người lính khát nước nhìn thấy rừng mơ. Mình nhận ra là cái hồi ED1 mình quá chủ quan nên chưa thể hiện hết tất cả các khả năng của mình. Thế là lại ngồi cặm cụi làm website, vẽ tranh… thêm cả đống materials nữa. Lại nghe theo lời khuyên của chị Hoa để đăng kí thi lại TOEFL vì điểm còn thấp. Nếu hồi trước mình chỉ dùng thanh kiếm quèn để ra mặt trận Apply, chắc giờ vũ khí của mình phải ngang ngửa cái khiên Vibranium của Captain America.
Tự tin vậy nên mình quyết định đánh liều app ED2 Bucknell. Đi hỏi các anh chị thì hóa ra trường này toàn nhận những người điểm SAT bá đạo, có điểm SAT 2 và đặc biệt yêu cầu của trường là TOEFL phải trên 100. Tìm hiểu thị trường apply thì phát hiện ra mấy đứa cùng app Bucknell toàn mấy đứa siêu nhân, SAT hơn mình trăm điểm. Bắt đầu thấy sợ nhưng mà kệ, liều ăn nhiều.
Robot lau nhà xuất hiện trong bài luận của Hằng
Cuối tháng 1 đến đầu tháng 2…
Nhận điểm thi TOEFL. Điểm kém hơn yêu cầu của trường. Ôi thôi rồi thể nào trường cũng không thèm xét hồ sơ của mình nên xác định trượt luôn. Thế là từ đấy để cái portal bám bụi và mạng nhện, mình thì ngồi rung đùi làm thêm cái game và xem The Big Bang Theory. Bẵng đi một thời gian thì mình cũng quên béng cái việc mình app ED2 Bucknell luôn.
14/2 check kết quả và thế là..đỗ. Vui. Sướng. Thực sự nếu mình không xác định trượt lúc đầu thì chắc cảm giác không thể tuyệt vời như thế này. Tựu chung lại là thấy mình may mắn. Nếu mà mình không chuẩn bị sớm từ đầu, không gặp chị Hoa, chị Linh, Myo và Kuba, chắc giờ mình đã phải ngồi tự kỉ mà viết sách “Làm thế nào để trượt đại học?” rồi.
Vì vậy nên nếu bạn muốn đỗ đại học phù hợp với bản thân, thì bạn hãy tới Summit. Thứ nhất, Summit giúp bạn khám phá bản thân để viết nên những bài luận tuyệt vời. Thứ hai, Summit sẽ giúp bạn nhấn mạnh những điểm mạnh của mình trong bộ hồ sơ và làm bạn nổi bật trước mắt nhà tuyển sinh. Và cuối cùng, bạn sẽ cảm nhận được không khí thân thiện như một gia đình. Ở SEMU, bạn có đồng đội và các anh chị cùng trải qua thời kì cam go nhất (cùng giúp nhau hoàn thành hồ sơ tài chính hay an ủi nhau khi cùng trượt ED1^^ ) và cùng nhau chia sẻ niềm vui khi được nhận. Em cảm ơn chị Hoa, chị Linh và Myo đã giúp em đạt được ngày hôm nay!!!