Thứ tự báo kết quả đỗ Macalester:
1) Bố mẹ
2) Các anh chị Summit
Bởi cả quá trình của mình in đậm sự trợ giúp vô cùng nhiệt tình và quý giá của chị Hoa, anh Myo, chị Linh, anh Kuba, Micha,… từ những bước đầu tiên. Lúc đầu học khoá mùa hè ở Summit thì mục tiêu của mình là đi học ở Canada cơ. Canada thì không phải viết PS, chỉ có 1 số ít trường bắt viết essays mà cũng không dài, deadline thì cũng cuối tháng 1 lận, US colleges chỉ là phụ, nên nói chung mình đi học rất rất thong thả. Nói thế cũng không có nghĩa là chểnh mảng nhé. Trong những buổi học đầu tiên chúng mình được dạy 1 số kiến thức cơ bản mà 1 bài essay cần phải có, về nhà thì viết anecdotes (những mẩu chuyện nhỏ 200-300 words), vừa để luyện viết vừa tìm ý tưởng cho PS luôn. Những buổi sau thì lớp được chia nhỏ ra thành các nhóm 5-7 người, mỗi nhóm được 1 thầy cô dẫn dắt, để nói 1 cách văn hoa là đọc và góp ý cho nhau, còn sự thật là để cười lăn ra và ném gạch nhau té le tùm lum và nhìn gương mặt vừa tuyệt vọng vừa buồn cười của chị Linh/ chị Hoa/ anh Myo, rồi nghe các anh chị nhận xét về bài của mình, thường là chê nhiều hơn khen (được khen là quá xa xỉ).
Từ sau những lần như thế rút được 1 tỉ kinh nghiệm luôn, những gì lúc mình viết nghĩ là hay ho xuất chúng lắm thì sau 1 session như vậy không hiểu sao mình dám viết ra mớ đó, 1 số bạn sau những sessions như thế thì tìm được ideas cho Personal Statement và bắt tay vào expand luôn, còn mình thì không được vầy nên khi chuyển sang viết PS thì vẫn loay hoay tìm ý tưởng.
Giữa lúc bí bách như vầy thì bố mình đi nghe 1 buổi hội thảo của Summit và về khuyên mình nên ED, vì nếu được nhận luôn thì tốt còn không thì cũng coi như có kinh nghiệm. Mình chọn trường Macalester sau khi tham khảo ý kiến chị Hoa vì nó có nhiều điểm tương thích với hồ sơ và sở thích của mình, dù biết là chỉ riêng Summit đã có rất nhiều bạn rất giỏi cũng ED Mac, nhưng tâm thế mình thoải mái nên chỉ nghĩ là cố gắng hết sức. Lúc đó đã là đầu tháng 9 và mình vẫn chưa có ý tưởng gì rõ ràng cho PS cả, thế là chị Hoa và chị Linh dành nguyên 1 tiếng đồng hồ hỏi han về bản thân mìnhđể giúp mình tìm idea, và cuối cùng đã ra được 1 cái dù còn khá cơ bản.
Từ đó trở đi là 1 cuộc chiến trường kì. Vì đã muộn nên mình phải vừa viết PS vừa viết bài luận phụ. Mac có 2 bài luận phụ không giới hạn độ dài, nên việc viết cũng vất vả hơn nhiều trường khác (thường yêu cầu bài luận ngắn ~300 từ). Đã thế mình còn viết khá chậm, phải 7-8 tiếng đồng hồ mới ra được 1 bài có đầy đủ mở – thân – kết mà tạm hài lòng để submit cho các anh chị sửa, nên tiến độ không được như ý muốn. Để rồi vài ngày sau nhận được bài chữa gạch đỏ choe choét từ đầu tới chân. Nhưng chẳng bao giờ mình vì thế mà buồn hay khó chịu, vì bên cạnh những cái gạch đỏ đó là các comments cực kì chi tiết, gợi ý cho mình cách viết lại, hoặc những hướng đi khác phù hợp hơn. Có khi phần góp ý còn dài hơn cả bài viết của mình, làm mình cực kì cảm động, nhất là khi nghĩ rằng các anh chị còn cả trăm bài luận khác cần xem.
Cuối cùng, nhờ đó mà ý tưởng ban đầu chị Hoa và chị Linh chỉ ra cho mình từ rất sơ khai đã được anh Myo gợi ý kết hợp với 1 anecdote tưởng chừng vu vơ từ đầu khoá học (đến mình còn không nhớ ra!) để làm rõ chủ đề, thể hiện đúng con người mình hơn. Cứ thế, mình viết đi viết lại 3 bài luận, đến đêm trước deadline (15/11) thức gần trắng đêm với anh Myo để liên tục sửa bài – trả bài – sửa bài “dã chiến” để có được thành quả tốt nhất, đúng với ý mình nhất. Bấm nút submit xong, cuộc chiến kết thúc, Myo và mình chúc nhau “sẽ không phải làm việc với nhau thêm lần nào nữa” rồi mình vác balô đến trường.
3 tuần sau, trong khi nhiều trường có gửi mail báo ngày giờ có kết quả ED thì Mac không nói gì cả, mình cũng thoải mái nên không sốt ruột lắm mà bắt đầu viết bài cho các trường ở Canada. Đêm 9/12, khi hầu hết các trường đều chưa có kết quả, mình đang viết thì Chrome báo có 1 mail mới. Mở ra thấy của Mac, mình nghĩ bụng “chắc báo ngày giờ có kết quả đây”, mở luôn mà không đọc subject. Ngày giờ đâu chẳng thấy, thấy mỗi “Dear Linh, you have been accepted to…” mất 5 giây mới hiểu nó nghĩa là gì. Chạy sang báo cho bố mẹ. Rồi quay về máy tính, inbox ngay cho các anh chị Summit. “Oh crap”, said Myo, “no more supps, yay!” Có khi anh ấy còn mừng hơn mình cũng nên.
Giờ khi nghĩ lại quá trình apply, những gì mình nhớ nhất chẳng phải là hàng tá chiếc drafts essays ngốn không biết bao nhiêu thời gian công sức, mà là những dòng comments góp ý vừa tận tình vừa hài hước của anh Myo/ Kuba, hàng chục posts facebook mỗi ngày của chị Hoa để động viên, nhắc nhở, chia sẻ thông tin hữu ích chị tìm được trên mạng, cả góp ý về cách hành xử chưa tế nhị (và cả làm mối), những facebook conversations 1-2h sáng với các anh chị để trợ giúp tìm ý tưởng, các buổi học toàn gạch đá mà cũng đầy tiếng cười với các bạn ở Đội Cấn (nơi mình bị gắn mác “chua cay thâm độc”… Nhiều lắm, đọc nữa mọi người nghĩ mình là con điên lảm nhảm mất. Chỉ tóm lại là, nhờ Summit mình đã đạt được rất nhiều, không chỉ vào được ngôi trường mong muốn bằng một bộ hồ sơ đúng thực lực của mình, mà còn có thêm nhiều người bạn mới, những kỷ niệm thú vị và nhiều bài học chắc chắn hữu ích không chỉ cho quá trình apply mà còn cho 4 năm ĐH và cả sau này.