Vậy là mình đã gắn bó với Summit được gần 1 năm rồi- từ tháng 3 năm ngoái khi mình bắt đầu tham gia khóa học SAT của anh Myo. Thấy chất lượng dạy học ở Summit hơn hẳn 1 trung tâm khác mình từng theo học, mình quyết định tham gia tiếp 2 lớp Writing và Speaking TOEFL cũng của anh Myo, rồi đến khóa học viết luận College Admissions Essays & Application Strategies do anh ấy và chị Hoa dẫn dắt. Khoảng thời gian 1 năm đủ dài để nói lên việc mình đã “bị” Summit thuyết phục như thế nào để tin tưởng giao phó “tương lai apply” của mình. Từ một con bé mù mờ về quá trình apply, mình giờ đã hoàn thành được giấc mơ du học Mỹ với suất học bổng $54,000/năm của trường đại học Washington & Lee.
Ấn tượng đầu tiên của mình về Summit là số lượng học viên trong lớp được khống chế để chỉ trung bình 10-12 học viên. Yếu tố này vô cùng quan trọng vì khi lớp ít người, các học viên có thể trao đổi nhiều hơn với người giảng dạy về những vấn đề mình chưa hiểu, và cũng sẽ được quan tâm, theo dõi sát sao hơn. Đặc biệt, cách giảng dạy tại đây cũng khác các nơi khác ở chỗ thay vì đưa cho mình 1 wordlist SAT rồi giảng giải nghĩa từng từ mới, anh Myo để bọn mình làm phần việc đó ở nhà với tài liệu từ vựng rất hay và hiệu quả- vừa tiết kiệm thời gian trên lớp, vừa rèn cho mình thói quen tự học, (rồi sẽ có 1 buổi kiểm tra vốn từ vựng của bọn mình qua các trò chơi, ai thắng cuộc sẽ được thưởng kem đấy hihi :D). Còn ở lớp, sau vài buổi hướng dẫn cách tiếp cận một bài đọc, anh Myo giao cho mỗi đứa phụ trách tóm tắt một bài và nêu cách hiểu, hướng trả lời của mình cho từng câu hỏi cuối bài. Cả lớp sẽ cùng nhau thảo luận về những phương án sai dưới sự gợi ý của anh Myo, và dần dần rèn luyện cho mình cách tư duy theo hướng của người ra đề. Theo thời gian, số câu trả lời sai của cả bọn giảm dần, và đương nhiên điểm Critical Reading cũng theo đó mà cao lên. ^^Điểm SAT đọc của mình đã tăng từ 500 lên 680 và mình khá hài lòng với điểm số này, dù nếu làm bài cẩn thận hơn thì có thể tăng điểm hơn nữa.
Ở lớp Writing TOEFL, ngoài việc viết 2 bài essays 1 tuần, bọn mình còn phải lập dàn ý cho gần 10 cái topics anh Myo gửi cơ. Lúc đầu lười lập dàn ý, mình chỉ viết bài thôi, nên luôn cảm thấy thiếu thời gian, kỉ lục có bài mình thiếu tận 25 phút! Nhưng sau này chăm chỉ làm bài tập đầy đủ, ép bản thân phải động não nhiều hơn, mình đã luyện được cách tư duy nhanh trong thời gian ngắn. Mình chỉ giành 2-3 phút để brainstorm và outline thôi, xong tập trung vào viết, lần nào cũng thừa 1-2 phút đọc lại bài đấy. Thêm nữa, bài essay của mỗi người đều bị cả lớp đem ra mổ xẻ, “vạch lá tìm sâu” kĩ càng. Sau những góp ý của các anh chị và nhất là anh Myo về những câu văn dài 3-4 dòng, cấu trúc phức tạp, diễn đạt khó hiểu…, mình đã cố gắng sửa chữa để bài essay được gọn ghẽ, rõ ràng hơn. Hôm đi thi, nhờ cả quá trình miệt mài lập dàn ý, viết bài, sửa bài, mình đã… trúng tủ (hehe), và ẵm gọn điểm số 29/30 xD. Còn về phần Speaking, dù “hối cải” hơi muộn, không giành nhiều thời gian luyện tập, mình cũng vớt vát được số điểm 23. Tất cả là nhờ phương pháp học chuẩn-không-cần-chỉnh của anh Myo.
Vất vả nhất với mình có lẽ là học lớp College Admissions Essays & Application Strategies của cả 2 anh chị. Buổi đầu tiên đi học, mình mang đến lớp một bài viết dài 4 trang word, làm cả lớp vừa đọc vừa ngao ngán. Thời gian ấy, những bài viết của mình luôn bị chê là “long, boring, cliché”, mà không thể hiện được bản thân. Mình cũng hoang mang lắm: “Mình có điểm mạnh gì khiến mình nổi bật so với những người khác nhỉ? Tại sao mình không viết được hay như các bạn?”Nhưng rồi, mình nhận ra “điểm mạnh, điểm độc đáo” ấy không phải cái gì quá xa xôi hay to lớn. Hãy thành thực với bản thân hơn đi nào! Mình không mạnh về hoạt động ngoại khóa thì đừng gượng ép viết về nó, đừng cố tạo ấn tượng với ban tuyển sinh rằng mình là một người sôi nổi, năng động, hoạt bát, đừng xây dựng một cái tôi không có thật! Thành thật hơn với chính mình, mình cảm thấy việc viết luận dễ dàng hơn rất nhiều. Câu chuyện về một đứa cháu gái lo lắng cho bệnh tình của ông nội, cùng những suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng, rồi những nhận thức mới trong quá trình trưởng thành đã gây thiện cảm với người đọc, thể hiện một cái tôi nhạy cảm, biết quan tâm tới những người mình yêu, sâu sắc đấy nhưng cũng rất nhẹ nhàng, trong sáng. Và lần đầu tiên, bài luận của mình nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người :P. Khi đã tìm được chủ đề và nội dung cần truyền tải, việc chỉnh sửa câu chữ chỉ là vấn đề thời gian. Với những lời khuyên quý báu của chị Hoa và anh Myo về cách tạo sự đối lập, tạo điểm nhấn, nút thắt cho câu chuyện, bài personal statement của mình dần được hoàn thiện, trau chuốt và sinh động hơn. Nếu không có lớp College Admissions Essays & Application Strategies này, có lẽ mình đã không có cơ hội cho trường thấy con người thật của mình một cách toàn diện mất rồi!
Song song với việc viết personal statement, mình còn được tư vấn tận tình về việc chọn trường. Chọn trường cũng là một vấn đề nan giải với mình, vì nhà mình mỗi năm chỉ contribute được rất ít, trong khi phần lớn những người mình biết đều đóng được tầm $15,000- $20,000 (May mắn là contribution thực tế của mình sau này chỉ bằng 1/3 số tiền mình dự kiến phải đóng!!)Thêm nữa, hồ sơ mình không mạnh về phần hoạt động ngoại khóa. Theo lời khuyên của chị Hoa, mình tìm trường theo tiêu chí “cho tiền” trước, rồi mới đến các yếu tố khác như ngành business, economics mạnh, hay địa điểm… Mình chọn ra được 10 trường, phân ra 3 nhóm Safe- Reach- Dream, trong đó Safe là các trường chắc chắn mình được nhận vào và cho mình đủ tiền theo học, Reach là các trường trong tầm với, nghĩa là có khả năng cho mình đủ tiền nếu mình được nhận, còn Dream là các trường thuộc top cao, rất hào phóng với các học bổng nhưng tỉ lệ chọi rất cao, khó để được nhận. Khái niệm này tưởng rất đơn giản, nhưng nếu không có sự kinh nghiệm và tư vấn của anh chị thì mình và các bạn trong lớp sẽ toàn overestimate profile của bản thân và chọn nhầm 1 số trường safe mà chẳng safe chút nào, đặc biệt vì trong lớp toàn những bạn đóng được ít!
Apply du học Mỹ có thể nói là 1 quá trình đấu tranh căng thẳng, đòi hỏi mình phải đầu tư rất nhiều thời gian và tâm sức. Mình thật may mắn khi đã tìm ra Summit và được chị Hoa, anh Myo giúp đỡ rất rất rất nhiều trong cuộc đấu tranh này. Chất lượng giảng dạy của Summit rất tốt, các anh chị rất quan tâm đến bọn mình- điều này có lẽ học viên nào cũng biết. Nhưng phải gắn bó với Summit mới hiểu đây không chỉ là một trung tâm luyện thi TOEFL, SAT, IELTS hay dạy viết luận thông thường, mà Summit thực sự là một gia đình. Mình chưa từng thấy trung tâm nào động viên tinh thần học viên gửi email nhắc nhở bài vở hàng tuần thậm chí hàng ngày trên forum, bằng kem và pizza như Summit, cũng chưa từng thấy nơi nào ngoài Summit tạo điều kiện cho bọn mình intern để bù vào những buổi học extended miễn phí (mà lại còn có lương nữa chứ xD). Khóa học viết luận kết thúc, chị Hoa vẫn động viên cả lớp mang laptop đến viết bài luận phụ, đến từ sáng, ăn trưa mì tôm, và tối muộn 11h đêm về cũng được (thậm chí một vài thành phần còn ở lại qua đêm cơ!). Cái cảnh hàng chục con người lúc ngồi lúc nằm, trò chuyện ầm ĩ rồi im bặt nghiêm túc viết bài khi chị Hoa lên sẽ là một trong những kí ức khó quên nhất của mình trong mùa apply này! J
P/S: Nhớ năm ngoái đi dự các buổi chia sẻ kinh nghiệm của Summit, mình còn mơ ước giá mình thành công được như các anh chị ấy, vậy mà nay cũng hoàn thành nguyện vọng rồi, tuần trước nữa còn trở thành 1 trong 3 speakers trong buổi chia sẻ kinh nghiệm đầu tiên của năm chứ hehe :D. Cảm ơn Summit, cảm ơn chị Hoa và anh Myo nhiều lắm! I <3 Summit!