fbpx

Phan Lê Hằng Giang – Franklin & Marshall College (#36 LAC)

Không thể diễn tả được cảm giác vui mừng và sung sướng của mình sau khi biết tin mình được nhận từ waitlist của Franklin & Marshall College, dream school của mình và được trường cho financial aid vừa vặn với contribution của nhà mình vốn khá là khiêm tốn. Trước đó, mình đã đinh ninh sẽ đi 1 trường ĐH khác của Mỹ, cũng cho mình học bổng rất hào phóng, nhưng khóa Toán và Kinh tế mình muốn học không mạnh bằng F& M. Cảm giác giấc mơ Mỹ trở thành sự thật đối với một con bé chưa từng ra khỏi biên giới,cảm giác đền đáp được phần nào công lao của bố mẹ sau 12 năm học hành, thật khó mà diễn tả được mình thấy may mắn đến nhường nào! Việc được nhận F& M vào phút chót cũng khiến mình thêm tin tưởng rằng mọi nỗ lực sẽ được đền đáp!

Chị Hoa là một trong những người đầu tiên mình gọi điện báo tin, và chỉ vài phút sau mình đã nhận được lời chúc tới tấp của đại gia đình Summit. Tin vui đến với mình muộn nhất so với những bạn mà mình biết, nhưng không vì thế mà mình cảm thấy kém hạnh phúc. Cố gắng trong suốt một một mùa apply, và thậm chí đã tiếp tục chiến đấu thêm 3 tháng sau khi nhiều người đã ăn mừng thành quả của họ từ lâu, mình càng thấm thía và trân trọng hơn những gì mà mình đã trải qua. Nếu không có sự giúp đỡ từ chị Hoa và anh Myo, không có những người bạn tuyệt vời đồng cam cộng khổ trong 10 tháng qua thì mình đã không thể có ngày hôm nay. Ai cũng vui mừng cho mình. Thực ra, hs Summit năm nay khá “bội thu” ở F&M: trong đợt đầu trường nhận khoảng 4 học sinh của Hà Nội thì có 2 bạn là hs Summit. 2 bạn này sau đó quyết định đi Carleton và Vanderbilt và mình may mắn được là 1 trong số 2 bạn được  off waitlist 😛

Mình vào lớp SEMU3 tháng 9/2011, chỉ mới có điểm SAT và TOEFL trong tay. Điểm và profile của mình khá nhưng không hề nổi bật, cộng với mức đóng góp tài chính thấp khiến mình hoang mang và rất lo lắng. Tuy nhiên, lúc đó mình vẫn còn khá chủ quan vì đến tháng 11 mới hết hạn ED, nên đã không đầu tư công sức như nhiều bạn khác vốn đã/đang hoàn chỉnh bài luận và chọn xong trường rồi. Ngay lập tức khi vào học mình đã phải thực tế hơn và chạy đua với thời gian, hoàn thành thư giới thiệu, bảng điểm, resume, các giấy tờ tài chính,… và sau khi được chị Hoa giúp đỡ cũng như hỏi han kinh nghiệm từ các bạn cùng lớp app, mình mới xoay sở kịp các loại giấy tờ để gửi cho trường.Kinh nghiệm là ngay trong hè các bạn hãy chuẩn bị luôn các loại giấy tờ làm sẵn được, vì vào năm học là giai đoạn cao điểm, lúc đó chỉ ngồi giữ GPA và viết essay đã vất vả lắm rồi.

Trong cả quá trình làm hồ sơ thì viết essay là công việc vất vả nhất nhưng cũng ý nghĩa nhất.Từ ý tưởng sơ khai đến khi ra được một bài viết ưng ý nộp cho trường là cả một chặng đường dài.Trung bình một bạn ở lớp app phải viết tới hơn chục draft để ra được personal statement, viết đến mức thuộc cả essay, viết đến mức chính mình không phân biệt được thế nào là hay hay dở nữa, đến độ những bạn cùng lớp đọc hộ nhiều lần cũng phát ngấy. Có lúc trước deadline có vài tiếng, mình chán nản đến độ chỉ muốn submit cho nhanh nhưng anh Myo và chị Hoa vẫn kiên nhẫn chỉ cho mình những chỗ có thể improve được (tưởng tượng anh chị phải thức thâu đêm suốt sáng và bỏ thời gian cho mấy chục đứa như mình sẽ còn vất vả thế nào) nên mình dù mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn cố gắng gọt dũa nốt từng chi tiết nhỏ. Dù vậy, sau này bạn sẽ nhận ra tất cả những sự cố gắng đó không bao giờ thừa. Viết essay không phải chỉ là để thể hiện với trường cái này cái kia, đó còn là một hành trình, một cách để bạn thử thách, rèn luyện và khám phá bản thân mình nữa. Và có một điều, mình nghĩ không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, đó là những người đạt kết quả tốt nhất ở lớp mình, bất kể essay lúc đầu như thế nào, cũng là những người đã từng chăm chỉ dành một lượng lớn thời gian, nếu không nói là lớn hơn hẳn những người khác, để trau chuốt bài luận của họ.

Con đường của mình khá là gian truân: ED1 và ED2 bị defer rồi reject, RD hầu hết bị reject hoặc được nhận nhưng không đủ aid, cộng thêm một số trường waitlist nữa. Lý do chính mình nghĩ vẫn là do hồ sơ của mình ở mức “mấp mé” mà tiền đóng được lại quá ít, khiến ad com rất quan ngại. Dù vậy, nhờ sự tư vấn của chị Hoa, mình cũng đã có 1 số trường nhận EA từ tháng 2 nên tinh thần cũng có vững hơn. Sau khi đã chuẩn bị tinh thần là sẽ đi 1 trường cho aid nhiều nhất và rất nice với mình, mình mới bắt đầu cân nhắc chuyện theo đuổi waitlist. Dù mùa apply đã gần như kết thúc nhưng chị Hoa vẫn ở bên và tư vấn giúp mình về những việc nên làm: update trường về thành tích học tập và ngoại khóa, gửi thêm thư giới thiệu… Và cuối tháng 6 khi mình gần như hết hi vọng thì mình lại nhận được tin vui từ trường F&M.Với mạng lưới rộng của chị Hoa và với hàng trăm học sinh từ khắp nơi, Summit giống như một trạm trung chuyển thông tin của mùa apply vậy. Chính nhờ những thông tin đó và sự tư vấn của những người kinh nghiệm, mình đã có chiến thuật riêng cho bản thân và đạt được kết quả như ý.

Qua mùa apply, lớp app chúng mình trở nên thân thiết vô cùng, một điều tất yếu vì 30 thành viên đã cùng vào sinh ra tử trong suốt gần 1 năm, cùng trải qua những ngày khó khăn nhất và cả những giây phút thoải mái nhất. Đó là những đêm deadline căng thẳng ở Summit, cả lũ cùng ăn mì tôm chanh qua bữa rồi lại cắm đầu cắm cổ vào laptop sửa essay tiếp. Đó là những buổi Giáng sinh, Tất niên,… Summit tổ chức đi chơi hoặc ăn uống tại gia vui tới bến. Và còn bao nhiêu chuyện không thể kể hết: những ca ngủ qua đêm, những ván bài, những lần tranh nhau cái đệm để ngồi viết bài cho êm, những câu chuyện cười đã nên giai thoại mà có lẽ những khóa sau sẽ nghe đến :”>

Để tóm tắt lại kinh nghiệm, mình thấy rằng ngoài định hướng đúng đắn, đặc biệt về viết luận + chọn trường,  việc Apply đòi hỏi sự thực tế, chăm chỉ và chủ động từ chính mỗi bạn học sinh. Ở Summit, mình đã học và tận dụng được những điều đó để có một kết quả như ngày hôm nay.Được học viết essay, sửa resume, điền hàng chục loại form, gửi thư tán tỉnh trường, lên chiến lược apply,… trong một môi trường vui vẻ, năng động, quen thân với nhiều người bạn mới, mình hoàn toàn mãn nguyện về tất những trải nghiệm mà mình có được 🙂  Mình đã đi học nhiều nơi, nhưng chắc chỉ có ở Summit, nhiều bạn mới thường xuyên dùng từ “Summit nhà mình”! Vì “Summit College” mỗi năm acceptance rate lại càng giảm, do người học thì đông mà anh chị lại bận, mình hi vọng các bạn may mắn được chọn như mình!