fbpx

Đào Thủy Tiên – Mount Holyoke College (#30 LAC)

Có những giây phút thực sự hạnh phúc trong cuộc đời.

Khi lén bố mẹ ăn thêm một vài cái kẹo yêu thích

Khi tỉnh giấc nhận được tin nhắn báo nghỉ học thêm

Khi tự nhiên thấy tiền trong túi áo trong góc tủ cũ

Và khi hạ cánh an toàn trong quá trình apply du học!

Từ trước khi chính thức bắt tay vào làm hồ sơ, mình đã được nghe rất nhiều câu nói rằng app khổ lắm mệt lắm em ơi, căng thẳng cực hình lắm ý khiến mình cũng khá sợ hãi. Tuy nhiên vẫn có những lời khích lệ như là “Viết PS dường như là cơ hội đầu tiên và duy nhất giúp em chính thức tìm hiểu sâu về con người mình”. Lúc ấy mình cũng thấy thích thú lắm, lúc nào cũng hăm hở hào hứng để chuẩn bị PS. Nhưng khi đâm đầu vào thì mới biết sự thực khó khăn thế nào.

Thời gian chuẩn bị bài luận của mình không nhiều như các bạn khác. Khi vào học khóa apply, trong khi các bạn đã đổi đến bản draft thứ 7, 8 của idea thứ mười mấy thì mình mới có trong tay vỏn vẹn 4, 5 ý tưởng. Mình khá hoang mang vì lúc đó cũng đã tháng 9 rồi, nhưng khi hỏi ra thì lúc ấy PS đúng là cơn ác mộng chung của tất cả mọi người vậy. Mỗi lần gặp nhau trên lớp, chúng mình đều hỏi đùa nhau “PS thế nào rồi?” – “Ôi chán lắm dở hơi lắm” rồi lại cùng nhau cười xòa. Nhưng đằng sau những câu nói đùa ấy chúng mình đều rất lo lắng vì deadline ngày một cận kề mà có bao nhiêu thứ cần làm nữa.

Ở Summit, chúng mình được dạy rằng một bài luận hiệu quả nhất khi bạn thể hiện đúng mình là ai, chân thành, tự nhiên và không gượng ép; chính vì thế mỗi buổi hàng hàng giờ trong phòng làm việc với anh Myo luôn vui vẻ và thoải mái. Sau các buổi chiều bất tận ngồi “vấn đáp” với anh Myo, ý tưởng thoáng qua về bức tranh của cậu em 4 tuổi bỗng trở thành 1 bài luận thể hiện mạnh mẽ tính cách của mình. Dù thời điểm ấy anh Myo đang ngập đầu trong đống PS hâm hâm của chúng mình nhưng anh ấy luôn theo dõi sát sao từng bạn một rồi tỷ mẩn sửa chữa.

Ngoài ra, các bài luận còn đc các consultant là chị Jasmine, anh Kuba và anh Micha giúp đỡ nhiệt tình. Mình nhớ như in cảm giác vui sướng khi nhận được email của anh Myo nói rằng bài PS của mình đã finalized rồi, giờ hãy cố gắng tập trung cho những cái khác đi! Dù lúc ấy anh Myo đang ngập đầu trong đống PS hâm hâm của cả bọn nhưng anh ấy luôn theo dõi sát sao từng bạn một rồi tỷ mẩn căn dặn. Nếu không có anh Myo, chị Linh, chị Hoa quan tâm xem bài thật kĩ càng, giúp phát triển ý tưởng và khắc phục những khuyết điểm trong bài luận thì chưa chắc bài PS của mình đã hoàn thiện được như bây giờ đâu.

Tuy quan trọng vậy nhưng PS đâu phải là tất cả. Cá nhân mình thấy việc nhận định tình hình đúng đắn dựa trên hồ sơ để chọn trường phù hợp mới là điều cần thiết nhất của quá trình apply. Việc hiểu và nắm chắc hồ sơ, điểm mạnh của mình cũng như các bạn khác là 1 yếu tố vô cùng cần thiết. So với mọi người, mình chỉ bắt đầu rất muộn do tất cả mọi thứ liên quan đến apply từ đầu năm lớp 11. Mình không có 22xx SAT, chưa được 11x TOEFL như một số bạn nên việc chọn trường phù hợp với hồ sơ đã dẫn mình tới Mount Holyoke. Chị Hoa có tầm hiểu biết rất sâu về quá trình apply, từ việc tìm trường phù hợp, làm resume, cách thể hiện các hoạt động của từng học sinh để PR bản thân cho Admissions Officer.

Có lẽ cũng nhờ đây mà mình học được những thứ cần thiết cho tương lai sau này. Mình đã biết trình bày CV vừa ấn tượng vừa khoa học để tạo thiện cảm với người đọc đồng thời hiểu thêm về quá trình các nhà tuyển dụng chọn lựa hồ sơ, cách họ tìm thông tin và đánh giá năng lực từng người. Nhưng điều quý giá nhất mà mình có được đó là tình cảm thân thiết giữa các thành viên SEMU đáng yêu. Còn gì tuyệt vời hơn khi có những người bạn đồng chí hướng luôn ở bên động viên, vui cùng vui, buồn cùng buồn? Còn gì tuyệt vời hơn khi có những thầy cô nhiệt tình, thân thiện, luôn lo lắng theo sát động viên và chăm lo tới tận chuyện tình cảm cho các cô cậu học sinh ở tuổi dở dang mới lớn? Mình sẽ không bao giờ quên những bài học nhỏ chị Hoa dạy về văn hóa gọi điện thoại, về cách đối đáp, thậm chí là về… gu thời trang. Mình cũng sẽ không quên được khi anh Myo, tuy bình thường hơi khó tính, nói mình thú vị và “you’ve fun to work with”. Những buổi tụ tập ở Summit cũng thật đáng yêu, vui vẻ. Trên tất cả, mình thấy rất vững tâm khi đã có 1 cộng đồng du học sinh Mỹ, những người bạn sẽ song hành cùng mình trên đất người xa lạ đó.

Apply là một quá trình mệt mỏi vô bờ bến, tuy nhiên sau khi apply mình còn nhận được nhiều hơn thế. Chỉ sau vào tháng, mình lớn lên rất nhiều, từ nhận thức đến hành động. Biết thế nào là thức khuya dậy sớm, thế nào là thấp thỏm lo âu, thế nào là cố gắng hết sức cho mục tiêu của cuộc đời. Dường như mọi cảm xúc cần “nếm trải” của việc nộp hồ sơ mình đều đã trải qua: defer có, reject có, được nhận nhưng không đủ aid cũng có luôn. Vì vậy, khoảnh khắc 9h sáng đang ngồi ôn thi học kì nhận được email “Congratulations” cũng là khoảnh khắc mình vỡ òa trong cảm xúc. Vừa bất ngờ, vừa sung sướng lại có chút “kì lạ”, thế là đã đỗ đại học rồi! Cho đến lúc này đây mình mới thấm thía câu nói “Khổ trước sướng sau” của chị Hoa. Không còn những đêm thức đến 2, 3h sáng để rồi mắt thâm quầng, không còn những buổi nói chuyện chỉ xoay quanh chủ đề apply, không còn những khoảnh khắc lo lắng đến thót tim để rồi chỉ muốn hét lên thật to để giải tỏa. Mình thấy thật may mắn khi được là 1 trong số những bạn ở lớp Apply của Summit (SEMU) đã hạ cánh an toàn trong vòng ED!