Hành trình du học của 1 học sinh gap year
Vốn biết bản thân là một thảm họa.
Đùng 1 cái, giữa lớp 12, quyết định là sẽ đi du học. Tạm biệt chuỗi ngày ngồi cầu khấn thi tốt nghiệp đừng rơi vào môn Hóa, tạm biệt 2 quyển luyện đề dày cộp của thầy Hồng, dứt áo ra đi không ngoảnh lại nhé!
Màu hồng công chúa!
Hừng hực khí thế, lao vào học SAT như bổ củi. Cũng biết lo là tài chính của gia đình không ổn nhưng vẫn cứ tự nhủ/ huyễn hoặc bản thân và mọi người là “mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”. Có người gọi đó là tham vọng, nhưng có những từ khác chính xác hơn để miêu tả quãng thời gian ấy, đó là phi thực tế, ảo tưởng, hay như từ mình thích dùng, đó là mông màu hồng – trông thì đẹp long lanh ra, nhưng mà tay mèo rõ ngắn, không chạm đến được.
Đi học ở Summit. Mới đầu thì hứng thú lắm, vì ngẫm thấy cuộc đời mình lắm thứ thú vị hay ho để có thể viết về, đinh ninh là kiểu gì cũng sẽ viết được 1 câu chuyện thể hiện sự vui vẻ tràn đầy năng lượng của bản thân. Nhưng đến khi bắt tay vào viết thì các chủ đề cứ bơi đi đâu hết cả, hiện ra trên trang giấy toàn những chủ đề kì quặc và có phần “u tối” như mọi người nhận xét, nào là hạ đường huyết, nào là suýt chết đuối, rồi cả trèo lên cây để trốn chạy khỏi thế giới nữa.
Summit = Thuốc tẩy màu cực mạnh
Các chủ đề cứ nhỏ giọt, rồi đến một ngày tắc tịt. Vây quanh bởi những khuôn mặt thộn ra vì thiếu ý tưởng, anh Myo quyết định giải cứu cả lớp bằng cách hỏi từng đứa một để tìm xem có chủ đề nào khả thi không. Và mọi chuyện cũng từ đó mà bắt đầu. Nếu không bởi anh Myo nhìn xoáy vào mắt mình và hỏi xem mình THỰC SỰ quan tâm đến điều gì thì có lẽ mình đã không lôi hết đống nhật kí từ 6 năm trước ra đọc lại (đọc lại nhật kí luôn là một ý tưởng rất kinh khủng!!!), để rồi tìm ra một vấn đề mà mình thực sự luôn quan tâm nhưng đã chọn cách quên đi. Thế là viết.
Bản nháp đầu tiên, viết như trải hết lòng mề ruột gan ra, cũng khá là tự hào về bản thân nhưng đồng thời cũng chỉ muốn vò nát rồi vứt đi. Vì đặc thù nội dung nên bài mình được các anh chị chữa riêng chứ không thảo luận cùng với nhóm học. Người đầu tiên đọc là anh Myo và chị Linh. Lúc nhìn mặt 2 anh chị méo cả đi khi đọc bản nháp đầy vấn đề đó, mình càng chỉ muốn bỏ quách đi cho rồi.
Stress. Đêm ngủ nghiến mòn cả răng.
Một tuần sau đó, được các anh chị động viên viết tiếp, mình lại mở lap lên, lại đánh vật với khả năng viết lách của bản thân để tiếp tục chủ đề đã chọn. Và đó có lẽ là một trong những quyết định sáng suốt nhất của mình.
Từ một bài viết mang tính cá nhân như 1 trang nhật kí, tràn ngập tư tưởng và lời lẽ tiêu cực, qua quá trình đọc/ sửa với các anh chị, nó đã trở thành 1 bài luận không còn khiến người khác méo mặt khi đọc nữa. Thêm từ, bớt chữ, vứt cả một đoạn, sau 14 lần nhào nặn như thế, bài viết méo mó cuối cùng cũng đã có được hình thù ổn định. Điều tuyệt vời hơn là qua mỗi lần sửa bài luận, mình lại thay đổi tích cực lên 1 chút, và rồi đến một ngày cảm xúc tiêu cực ban đầu của mình đã nhòa đi từ bao giờ mà mình chẳng hề hay biết. Mình học được cách tha thứ và bước tiếp. Nghe thì thật kì diệu, và chính mình nghĩ lại cũng thấy kì diệu. Ngày nộp hồ sơ cho các trường xong, mình cầm bản nháp đầu tiên lên đọc lại mà lòng đầy cảm xúc không thể diễn tả, cứ như đã vứt bỏ được cả con cá đóng đá bao lâu nay cứ ôm khư khư trên tay đi vậy.
Đó không phải là câu chuyện về việc mình đã suýt vứt bỏ bài luận của mình như thế nào, mà đó là câu chuyện về việc mình đã suýt bỏ chạy và sẽ chẳng bao giờ đối diện với bản thân nếu như không có những buổi “trị liệu” hiệu quả ở Summit. Sau quá trình học ở Summit, mình không chỉ có được 1 bài luận cá nhân đã được trau chuốt mà còn có được 1 cách nhìn mới, 1 thay đổi tích cực ở bản thân. Đối với mình, đó là một bước tiến vĩ đại
Wow, viết đến đây thấy bản thân thật sến súa.
Tóm lại là, qua những tháng gắn bó với Summit, mình đã trưởng thành lên rất nhiều!
Summit = Những ngày nắng
Kỷ niệm với Summit thì nhiều lắm. Đi từ ngoài cửa vào thì sẽ là những cuộc trò chuyện thân thiện của chú trông xe, gặm nhấm đồ ăn với các chị văn phòng, đại gia đình SEMU cùng giúp đỡ hau trả lời vạn câu hỏi vì sao từ ngớ ngẩn nhất như ấn nút nào nằm ở chỗ nào cho đến hàn lâm nhất như trường nào yêu cầu cái gì đặc biệt, khuôn mặt thẫn thờ mếu dở khóc dở của chị Hoa và chị Linh mỗi khi đọc phải bài luận quá phi thường, anh Myo với những câu nói và câu chuyện kể bất hủ trên facebook lớp và còn rất rất rất nhiều sự kiện ấn tượng khác nữa. Những kỷ niệm ấy đã khiến cho quá trình nộp hồ sơ zcủa cả lớp bớt căng thẳng đi phần nào.
Ngày nhận kết quả ED thì như là ngày hội vậy, noti trên fb nhảy liên tục báo kết quả trúng tuyển của mọi người.
Mình thì nhận được tin trúng tuyển khi mắt nhắm mắt mở vừa ngủ dậy check mail. Đọc đến gói hỗ trợ tài chính thì tỉnh cả ngủ. Nhờ có cuộc phẫu thuật kéo dài chân của Summit, chân mèo cuối cùng cũng đã đủ dài để chạm tới mảng lông hồng.
Và đó là một ngày nắng đẹp.